Thơ Sương Mai
Còn Có Yêu Ai?
Cái phiền toái là không yêu ai nữa
Trái tim tôi lạnh ngắt tựa tảng băng
Nhìn cuôc đời tôi chỉ thấy lăng xăng
Danh với lợi người người đang rượt đuổi
Đường rất rộng mà tôi không bước tới
Đứng trơ trơ như núi đá buổi chiều
Lòng chán chường ai đếm được bao nhiêu?
Vì tôi thấy đất trời đều vô nghĩa
Tôi chẳng hiểu bởi tuổi già thấm thía
Nên hững hờ đã ngập lụt lòng tôi
Tôi bỏ bạn bè, bỏ phố, bỏ rong chơi
Bỏ rừng núi vốn xưa là bạn hữu
Tôi cũng chẳng là bạn thân của rượu
Nên lơ ngơ , nên lác ngác một mình
Tìm ở đâu để thấy lại niềm tin
Để tìm thấy một mối tình chân thật
Tôi không biết tim mình còn hay mất
Có hay không, đúng nghĩa một tình yêu
Tình yêu kia còn có được bao nhiêu
Còn hiện hữu trong tim người trần thế
Lòng thắc mắc vì sao… nhiều quá thể?
Chỉ cái phiền là tôi chẳng thể yêu ai …
Sương Mai
Home
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét